THIỀN
NGỘ
Thơ đầy một cõi sắc không
Lòng nghe bát ngát mênh mông lạ thường
Tỉnh cơn mộng giữa đêm trường
Đôi bờ sanh tử vô thường đợi ai
Tào Khê hương động thiên thai
Suối róc rách chảy bên tai điệu thiền
Gió rừng dạo khúc đàn tiên
Trăng vàng chiếu rạng đôi miền lãng du
Trên cây vẳng tiếng chim gù
Hốt nhiên! vạn pháp sinh từ tâm ta
Niết bàn cực lạc bao xa...
Thơ thiền Trần ngộ {pháp danh:Nhuận Mỉ)
Kinh dâng
TRĂNG
QUÊ
Trăng vàng rơi đầy thôn
Vườn xưa hương bưởi thơm
Lối cũ hoa mai nở
Mắt em vẫn dỗi hờn
Dòng sông trôi êm đềm
Nước ngon mát dịu hiền
Ô LÂU nghìn ý mộng
Chiều quê màu thanh thiên
ÔI !đất mẹ thần tiên
Chim ca lời thánh thót
Vườn quê đầy trái ngọt
Tình quê in dấu son
Ta mang mùa thu đi
Mây trời xanh vời vợi
Má hồng em phơi phới
Bướm vờn hoa nhẹ rơi
Lời ru bên tao nôi
Câu hò xưa mẹ hát
Mối tình quê dào dạt
Con ngủ giấc trưa bùi
Đường quê đi trong tôi
Lúa chín vàng mẩy hạt
Trăng rằm trong vằng vặc
Xuân về thắm đôi môi
Mùa xuân chung quanh tôi
Én chao cánh lưng trời
Xuân qua rồi xuân lại
Quê đẹp lắm người ơi !
TRẦN NGỘ
(BẢO LỘC, LÂM ĐỒNG)
(BẢO LỘC, LÂM ĐỒNG)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét