Ban Quản Trị

Thư từ bài vở xin gởi về:
Nguyễn Điền: nguyendienhl@gmail.com - Nguyễn Lê Hiếu: lehieunguyen91@gmail.com - Triều Nguyên: baolongspkt@gmail.com, luongdienhaison@gmail.com, ngkhacphuoc@gmail.com


Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

NGƯỜI TRẢ NỢ KIẾP TRƯỚC - Truyện ngắn Nguyễn Bá Trình

Hai người yêu nhau từ thời còn học sinh. Khi còn học, người con trai bị động viên đi lính cho chế độ cũ. Mới ra chiến trường được vài tháng thì anh bị mất tích trong một trận ác chiến ở Miền tây Nam bộ. Người con gái khóc hết nước mắt. Nỗi đau khổ nào cũng qua đi, dù rằng nó qua bằng nhiều cách và cái giá con người ta phải chịu đựng để cho sự đau khổ qua đi cũng khác nhau. Vì thế nên người con gái cứ nghĩ mình đã phải chịu sự đau khổ nhiều nhất trong tất cả những người đau khổ trên mặt đất nầy khi cô nhận được tin người yêu mất tích. Năm năm sau cô lấy chồng. Thế rồi sau năm 1975  người yêu cũ của cô lù lù hiện về sau một thời gian dài bị quân Giải phóng bắt làm tù binh. Lúc đó cô gái năm xưa đã là một người đàn bà  có một  con trai lên bảy tuổi. Nghe tin anh về, chị đến  thăm anh và chỉ nói được một câu: Mừng cho anh được trở về. Trong  lòng người con trai năm xưa  không biết anh nghĩ gì khi gặp lại người yêu cũ nay đã có chồng con. Gặp lại chị anh chỉ nói được một câu: Mừng cho em được hạnh phúc. Ngoài ra hai người không nói với nhau thêm một lời nào. Ba năm sau anh cũng lấy vợ, chưa có con thì anh được tin nhà nước cho sĩ quan chế độ cũ được hưởng chính sách  diện HO, nghĩa là được sang định cư tại Mỹ. Anh bị trục trặc trong chuyến đi đầu  do giấy tờ chưa hợp lệ. Anh phải bán căn nhà và đám đất cha mẹ anh để lại để lo giấy tờ. Giá bán căn nhà gạch và mấy sào đất thổ ở quê chỉ giúp anh chạy được nửa chặng đường thì hết sạch. Anh tìm mượn anh em nhưng chẳng ai có. Tất nhiên ai cũng biết giúp đỡ anh trong trường hợp nầy là cách đầu tư có lãi lớn. Khi sang định cư được ở Mỹ rồi thì họ sẽ  trả số tiền đã vay mượn gấp trăm gấp ngàn lần. Vì ơn nghĩa những người đã giúp mình đổi đời, biết trả sao cho xứng.  Ở thành phố có dịch vụ nầy nhưng ở quê thì không có. Người em gái của anh cũng thuộc loại có tiền, một mặt muốn giúp anh mặt khác cô cũng tính  đến mối lợi sau khi người anh sang được bên Mỹ. Cô đem bàn chuyện nầy với chồng nhưng chồng cô gạt phăng: Đừng tham bắt chim giữa trời, liệu sang bên đó anh ấy có làm ra tiền để trả cho mình không. Nói với vợ vậy nhưng trong bụng người chồng lại nghĩ khác, liệu sang bên ấy ông anh vợ có còn nhớ để gởi về trả không. Lòng người ai mà biết được.