Thơ: Đặng Xuân Diệu
Làng Quê Ta
Dấu
ấn làng quê có tự ban sơ
Nơi
lập nghiệp một kinh kỳ thửa ấy
Thế
đất vòng theo hai bờ sông chảy
Hợp
thành dòng sức mạnh thủy lưu
Tre
nối lũy uốn mình tựa long chầu
Đồi
san sát kê lưng như hổ phục
Những
tên đất còn mang danh kỳ tích
Xứ
Phủ* năm xưa nơi dựng kinh thành
Trường
Ngựa*, Bãi Voi*, chiến vật song hành
Vùng
Mồ súng*, thần công dàn thế trận
Còn
có Cồn kho, quân lương, quân dụng
Đã
sắp bày thâm ý của tiền nhân
Xây
dựng quê hương bất khuất, kiên cường
Suốt
tám mươi năm tối tăm, nô lệ
Kháng
chiến trường kỳ máu xương bao kể
Lớp
lớp lên đường, chân tiếp bước chân,
Trẻ
già, trai gái nhất quyết một lòng
Giành
độc lập, tự do cho Tổ quốc
Người
chinh phu những đêm trường thao thức
Bóng
mẹ già heo hút đợi bên hiên
Những
chàng trai ra đi khắp mọi miền
Nào
ngại gian nguy, chẳng nề gian khổ
Chiến
tranh rồi, càng thi đua vượt khó
Sắp
lại thế làng mảnh đất uy nghiêm
Đình,
Chùa đã quang ánh dựng tô thêm
Từ
đường họ tộc xây lên san sát
Trường
lớp thầy trò chăm lo dạy học
Sản
xuất kinh doanh đùm bọc rách lành
Xóa
đói giảm nghèo, thôi thúc vươn nhanh
Khí thế bừng lên, quê hương đổi mới
Bước
trên đường quê niềm vui vời vợi
Mường
tượng trong lòng ký ức xa xôi
Đứng
trước cổng làng xao xuyến con tim
Quê
hương ta có Thủy-Trường sơn kết
Quang
cảnh tuyệt vời, thưởng phong vọng nguyệt
Mãi
tô xây đời, cho thế hệ cháu con.
ĐXD
ĐXD