Cha là cái nóc cao vời vợi
Luôn
ngắm nhìn thôi chẳng muốn cười
Thơ
dại bảo phải ngồi tập viết
Lớn
lên ngăn chặn bước rong chơi
Chiếc
roi hóp mỡ trên dàn mướp
Hoá
gậy tầm vông giữa sóng đời
Ta
chống nâng mình nên dáng đứng
Người
trao cho - mà
chẳng êm lời.
Mẹ
Hiến Minh
Mẹ
thở dài như tiếng gió thu
Nhìn
con bắt dế buổi sương mù
Vai
oằn tháng lụn đôi quang gánh
Mắt
mỏi đêm tàn nỗi vọng phu
Tro
ấm nồi cơm vần Mẹ đợi
Chiều
tàn tăm cá lượn con chờ
Tuổi
thơ thấy lệ chưa tâm cảm
Nên
vẫn đùa bên cảnh ngẫn ngơ.
Vợ
Hiến Minh
Về
với quê mà tắm nước xanh
Quen
cô thôn nữ đời trong lành
Mai
kia anh cưới xin làm vợ
Chốn
ấy nhà vun tạo mái tranh
Hồn
luỹ tre già ru kẽo kẹt
Tình
hàng cau cũ bóng vây quanh
Em
là Mẹ - đàn con yêu dấu
Vững
bước chân lên chốn thị thành.
Con
Hiến
Minh
Bầu
vú mỗi lần sữa hiếm khan
Cha
đi tìm ngọn cỏ bên làng
Cơn
buồn ngủ mẹ gật thiêm thiếp
Tiếng
khóc nhè trẻ quậy loăng quoăng
Dòng
nước qua cầu xuôi xuôi mãi
Lục
bình lờ lững hướng tràng giang
Một
hôm thoáng thấy đầu con bạc
Hạt
lúa - tay rung nhổ vội vàng.
Hoạ
bài: Vịnh cái lưỡi
Của
Nhà thơ Thu Yến Vũ
Dị
Ngôn
Hiến
Minh
Ngàn
năm bia miệng mãi còn tươi
Ba
tấc dị ngôn vạn biến lời
Chật
ních quãng trường chen đến dự
Điệp
trùng chiến địa tựa trò chơi
Trương
Lương huýt sáo muôn quân vỡ
Nguyễn
Trãi mộ binh vạn tướng cười
Kho
đụn Kinh Thi mà Thiếu Lưỡi
Trắng
đen ai thuyết dẫn cho đời.
Lão
Trượng Đồng Hành
Hiến
Minh
Lão
niên còn khoái gậm giò non
Tàu
suốt dô luôn đến Phố Gòn
Răng
rắn - má phồng phù ghẹ nướng
Móng
rồng - vuốt nhọn bóc cua dòn
Đường
dài ngựa sắt phi bên bạn
Phố
rộng ba ta rão cạnh con
Gai
góc giữa đường già nhặt bớt
Sợ
chân mềm vướng phải gai chôm.