Vườn Mai
Xuân tái trời quê lại mãn đông
Thiên nhiên lấp lánh sắc cầu vồng
Kẻ đi bên cảnh đời không tưởng
Ai đứng dưới gầm cầu vọng trông
Con nước xoáy sông mòn - núi lỡ
Không gian ngừng máu lạnh - đầu ung
Tay em đâu hỡi ta dìu bước
Đến khoảnh vườn mai có ánh hồng
Người Đang Thức
Trong giấc mơ cha đứng chống cằm
Mẹ thì mắt cứ ngấn đăm đăm
Bùi ngùi một sáng lung suy tưởng
Xao xuyến bao ngày bấn loạn tâm
Lại tiếng quốc kêu buồn nức nỡ
Thêm con thuyền dạt đội mưa dầm…
Người xưa về thẫm sầu trong mộng
Họ mãi thức chờ ta đón xuân
Tỉnh Thức Sao Đây
Người thiện bồng bềnh giữa sóng trôi
Kẻ hung làm giặc nổi liên hồi
Chợ đông mặt lánh quân đầu gấu
Đường chật chân chùng đám chĩa vôi
Khiêm nhượng xiêu đời vào ngõ cụt
Dĩ hòa lạc cảnh xuống bè côi
Sông đời khốn giữa hai dòng nước
Tỉnh thức sao đây dỡ đứng ngồi /.
HIẾN MINH