Từ đó!...
như không còn gì vội vã
Về quê cho kịp
sáng... trước chiều buông
Nơi mẹ già!
mừng tủi đợi chờ con
Nấu bát canh
thơm lừng!... vườn rau cải
Nơi người
cha! Nghiêm không nhiều lời nói
Chỉ gói tròn
vuông... bởi một tấm lòng
Họ đã khuất!
Về bên cõi ngàn năm
Lưu dấu ảnh!
Lên ngôi nhà thanh đạm
Tôi mang vết
cứa đau vào hồn thầm lặng!
Nợ trọn đời...
nghèo! hai tiếng hiếu trung
Bởi núi cao
dầy!... hay nước biển đông...
Không thể
nào thêu bởi vần thơ ủy mị(?)
Từ đó tình
quê! bên lòng hụt hẫng
Nghe chân
mình xao xác!... quảng đường xưa
Mắt mông
theo!... thấp thoáng bóng con đò
Bên sông mẹ!
chúng trôi về vô tận...
Tìm giữa vườn
cau xanh... hơi lửa ấm!
Khói bếp lam
chiều! Theo gió biến tan xa...
...........................
Hàng khế,
hàng dâu cạnh gốc mai già
Nghe cựa
mình! Mai này xuân lại đến.
Hiến Minh