Tôi, Bình và Huyền là bạn thân nhau hồi tiểu học. Bình là
cậu học sinh cùng lớp cao hơn tôi gần nửa cái đầu, bởi tôi là thằng con trai có
vóc dáng thấp nhỏ và tôi đã mang cái mặc cảm thấp thỏi của mình suốt thời học
sinh. Đứng gần ai cao hơn bao giờ tôi cũng nhón gót chân lên một chút. Bởi vậy
tôi thường có ý tránh đứng gần những người cao hơn, nhất là đứng cạnh các bạn
gái. Đó là lí do khiến tôi dù rất thích
Huyền nhưng không bao giờ dám đến gần Huyền. Huyền là cô gái cũng có vóc dáng nhỏ
bé, học sau tôi và Bình một lớp, thế nhưng trông ra Huyền đã có vẻ cao bằng tôi
rồi. Huyền có bao giờ biết được trong lòng tôi hồi ấy nó khổ sở như thế nào
đâu, dù Huyền rất thân với tôi. Nhưng điều đó thì có ý nghĩa gì khi Huyền cũng
rất thân với Bình mà Bình lại là thằng con trai cao ráo trông phong độ hơn tôi
nhiều.
Ban Quản Trị
Thư từ bài vở xin gởi về:
Nguyễn Điền: nguyendienhl@gmail.com - Nguyễn Lê Hiếu: lehieunguyen91@gmail.com - Triều Nguyên: baolongspkt@gmail.com, luongdienhaison@gmail.com, ngkhacphuoc@gmail.com
Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013
Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013
VỀ THĂM THẦY CŨ - Trần Ngộ
VỀ THĂM THẦY CŨ
Chiều nay con đến thăm thầy
Vẫn vầng trán rộng nhưng gầy hơn xưa
Ngoài trời còn đỗ cơn mưa
Hương lài phảng phất gió đưa cánh rèm
Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013
NGỌN LỬA BẾP VĨNH CỬU - Truyện ngắn Nguyễn Bá Trình
NGỌN LỬA BẾP VĨNH CỬU - Truyện ngắn Nguyễn Bá Trình
“Tu li… tu li… “ củi đây!
Người thương binh từ trong trại an dưỡng bước ra. Đầu đội
chiếc mũ tai bèo, trên người anh là bộ quân phục màu xanh lá cây đã bạc mầu.
Lưng mang chiếc ba lô con cóc, có cài chiếc bi đông nước ở thắt lưng.
Người thương binh tên gì không ai biết.
Chỉ biết rằng, sáng sáng khoảng tám giờ , anh bắt đầu bước ra khỏi nhà an dưỡng
và bắt đầu một cuộc đi bộ dọc theo đường phố. Anh dùng tay bóp môi dưới tạo
thành cái còi và hít vào thật sâu, rồi thổi một hơi dài phát ra tiếng kêu tu
li, tu li, y như tiếng con chim tu huýt bằng đất nung mà trẻ con thường thổi. Từ
đó trẻ con trên đường phố mà anh thường đi qua gọi anh là chú Tu Li.
VUI THÚ TUỔI GIÀ - Trần Ngộ
VUI THÚ TUỔI GIÀ
(họa bài TA NGUYỆN VỚI ĐẢNG của chú XUÂN
DIỆU)
Ruộng nương lạc cảnh thân già
Hồn thơ lục bát đậm đà nguồn vui
Tình quê xẻ ngọt chia bùi
Ơn người nghĩa đảng ngậm ngùi lòng ta
Thái sơn nào sánh công cha
Cù lao chín chữ mẹ già nặng mang
Đạo đời chi kể hèn sang
Hiếu trung tròn vẹn vẻ vang sáng ngời
TRẦN NGỘ (LÂM ĐỒNG)
Kính họa
tranngobl@yahoo.com.vn
GÓP THÊM TIẾNG CHUÔNG CHÙA - Tập Như
GÓP THÊM
TIẾNG
CHUÔNG CHÙA
Từ tánh nghe ra
có tiếng ngân
Nghe chuông, có
thoát được nợ trần
Cứ đến thiền
môn cầu giải thoát
Chợ đời bát nhả
xã tham sân…
Chánh giáo, trí
bi tâm tự mở
Tà đạo, chính
ta phải bỏ dần
Đi đứng nằm
ngồi,thôi vô trụ
Yết đế ba
la…hề… pháp thân.
Tập Như
Phố biển
24/3/13
Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013
BẠN BÈ QUÊ TUI - Lê Văn Ngọc
BẠN BÈ QUÊ TUI
…Để nhớ về Anh Nguyễn Văn
Đổng, Cựu Chánh Đại Diện Khuôn Hội Phật Giáo Lương Điền nhân ngày tiểu tường …
Những lần về quê sau này (từ năm
1995 trở lại đây) tôi thường dậy thật
sớm, khoảng ba giờ sáng, nấu nước chế trà… độc ẩm… Tôi uống trà từ lúc lên tám
tuổi vì Ông nội tôi thường kêu dậy sớm để học bài. Nam miên tắc ngốc, con trai thì phải
lập thân, phải khoan ăn, bớt ngủ, nhịn nằm... giữ ba điều ấy mới làm nên thân.
Ông nội tôi thường dạy như thế lúc tôi còn nhỏ…và tập tráng ấm chén để Ông pha trà uống mỗi sáng… Tôi làm rất chăm
chỉ và uống riết thành quen.
…Bình minh nhất trãng trà
Nhật nhật hằng như thị…
BÁNH LỌC MỸ CHÁNH
Bánh Lọc Mỹ Chánh, đặc sản Quảng Trị
Có một món bánh rất dân dã không cầu kỳ, và rẻ tiền nhưng ai đã một lần thưởng thức mới thấy hết mùi vị rất đặc sắc của nó. Bánh bột lọc là một món ăn rất phổ biến ở Quảng Trị. Với người Quảng Trị ăn bánh lọc, đặc biệt là các chàng trai được ví như cắn vào bờ môi nguyên sinh của người con gái.
Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013
Mùa xuân nơi Em - Nguyễn Khắc Ế
Mùa xuân nơi Em
Xuân về trên đọt nhãn
Lốm đốm vài nụ hoa
Xuân về trên đầu ta
Lưa thưa vài sợi bạc
Xuân về hồng cho nắng
Lặng lẽ đến ngoài thềm
Chỉ mùa xuân nơi em
Đến với anh trọn vẹn .
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)