Ban Quản Trị

Thư từ bài vở xin gởi về:
Nguyễn Điền: nguyendienhl@gmail.com - Nguyễn Lê Hiếu: lehieunguyen91@gmail.com - Triều Nguyên: baolongspkt@gmail.com, luongdienhaison@gmail.com, ngkhacphuoc@gmail.com


Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2013

LỜI KHUYÊN - Xuân Diệu

    

Sống nên có xóm có giềng
Lỡ khi tắt lửa tối đèn có nhau
Hoặc khi sổ mũi đau đầu
Thiên tai, đạo tặc, nghèo giàu tương thân
Bà con xa, láng giềng gần
Câu ca dao ấy gieo vần từ lâu
Nơi ta cắt rốn chôn nhau
Mở mắt chống cửa thấy nhau hàng ngày
Tình thương như bát nước đầy 
Đừng để chao chọng tình này ai ơi !

Xuân Diệu

Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

TÌNH TÔI - SÔNG THẠCH HÃN - Tâm Vũ-Nguyễn Khắc Triết

Tình tôi
Sông Thạch Hãn
                                          Sài Gòn 1967- 2007

Thạch Hãn xuôi dòng giữa cố hương
Chia bao nhiêu nước ở trên nguồn
Ô Lâu- Vĩnh Phước về sông Hiếu
Con dẫu xa – lòng dạ vẫn vương

Ô LÂU BẾN CŨ - Nguyễn Khắc Triết


Ô Lâu bến cũ


Ô Lâu bến cũ Thác Ma ơi!
Nuôi mộng hồn tôi của một thời
Nước mát sông trong lờ lững chảy
Để rồi canh cánh mãi không thôi

QUẢNG TRỊ NGÀN ĐỜI VIẾT MÃI CŨNG KHÔNG XONG! - Nguyễn Khắc Triết


Quảng Trị ngàn đời viết mãi cũng không xong!


Đã từ lâu ta không về Quảng Trị
Nhớ quê xưa canh cánh mãi bên lòng
Nhớ núi đồi mây đẫm lạnh vào đông
Nhớ rát nam nồm khi nắng hạ
Nhớ những lũy làng tre cong vạt lá
Nhớ sông xưa (mấy) xóm vạn kiếp chài nghèo
Nhớ mái đình miếu cổ khép hoang liêu
Nhớ ruộng cạn cằn khô đồng lúa vại

Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Nguyễn Bá Trình - BÀI THƠ VỀ MẸ

Bài thơ về Mẹ  
Nguyễn Bá Trình


Trong những bài thơ tôi sáng tác, có  lẽ bài Mẹ tôi là bài tôi vừa ý nhất. Thật ra ý tứ chẳng có gì sâu sắc, hình tượng cũng chẳng có gì độc đáo. Mẹ quê thì bao giờ cũng vậy. Khi nói về Mẹ quê thì không thể thiếu các hình tượng như: Vất vả ngược xuôi, bán mặt cho đất bán cật cho trời, quanh năm chân lấm tay bùn... Cũng ít có bà mẹ nào cả đời thuộc trọn một bài ca dao để hát ầu ơ ru con như trong sách vở thường ví von khi nói về mẹ. Tuổi thơ tôi lớn lên chưa từng được nghe mẹ hát bao giờ. Chưa bao giờ có được cảm giác ngập tràn hạnh phúc khi được mẹ dẫn đén trường trong ngày khai giảng năm học mới. Thế mà khi đọc đoạn văn nói về ngày tựu trường của nhà văn Thanh Tịnh  tôi lại có cảm tưởng như chính tôi đã từng sống qua những giờ phút thiêng liêng đẹp đẽ ấy.Tuổi thơ tôi  đọng lại những  ký ức về mẹ thường chen lẫn hình ảnh ghê sợ của ông kẹ hay tên phù thủy độc ác nào đó. Đấy là những lúc tôi ngang bướng không nghe lời mẹ, hoặc níu kéo áo mẹ không cho mẹ đi làm. Đôi khi cả những lằn roi rát mông những lúc tôi phạm lầm lỗi. Do vậy mà khi viết về Mẹ, tôi vẫn viết một cách trung thực.Tôi không viết lời mẹ hát ru ầu ơ, tôi không viết “Mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi…” Tôi viết về những kỷ niệm có hình ảnh ông kẹ do mẹ tôi vẽ ra trong trí tưởng tượng của tôi với nỗi lo sợ. Tôi viết về nỗi mòn mỏi mong chờ mẹ trở về thật sơm mỗi khi người đi làm ăn xa. Cũng kỳ lạ, những hình ảnh ấy bây giờ nghĩ lại, nó như những chiếc đinh nhọn đâm vào trái tim tôi đau buốt để rồi mắc vào đấy hình ảnh thân thương của người Mẹ. Nhờ thế mà năm tháng dù đã qua đi cùng những biến đổi lớn lao của cuộc sống, hình ảnh Mẹ vẫn gắn chặt trong trái tim tôi.

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

Chủ đề: Tâm từ tâm : BỐN NGÔI NHÀ (Sưu tầm)

Trong cuộc đời, dù có giàu sang phú quý đến mấy trong một thời điểm người ta cũng chỉ có thể ở tại một nơi, dù đó là ngôi nhà thân yêu của mình, hay ngôi biệt thự sang trọng mà cả đời người mới sắm được, hay ở một túp lều tranh nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc dưới ánh trăng tà. Ít ai biết rằng trong mỗi giây mỗi phút trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa tới ‘4 ngôi nhà’ và nếu muốn sống an lạc ta cần phải chăm sóc 4 ngôi nhà ẩn dụ này hàng ngày.

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

MỘT NẮNG HAI SƯƠNG (THƠ MỜI HỌA)

MỘT NẮNG HAI SƯƠNG


Đời sống quanh năm với ruộng vườn
Xà thân mình một nắng hai sương
Đồng xanh hạt mẩy mừng chưa kịp
Lúa nhiễm rầy nâu cháy lạ thường
Trúng vụ gian thương chơi ép giá
Mất mùa dân khổ nợ khôn lường
Đói nghèo lại phải thêm nghèo đói
Cơ cuộc ngày dài quá xót thương
THẦY:LÊ CHÍ PHÓNG 
(HẢI TÂN HẢI LĂNG QUẢNG TRỊ MỜI HỌA)


Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2013

ĐÁM CƯỚI VĂN MINH (THƠ MỜI HỌA)

ĐÁM CƯỚI VĂN MINH (THƠ MỜI HỌA)


Ngày nay đám cưới quá văn minh
Khách chủ nhìn ai cũng đẹp xinh
Đằng gái tiếp tân rất khí thế
Nhà trai chiêu đãi thật linh đình
Hòa ca đàn dạo âm bay bổng
Hợp xướng sáo reo điệu trữ tình
Chúc tụng dâu hiền mừng rễ thảo
Trống kèn vang dội cả không thinh

TRẦN NGỘ 
LÂM ĐỒNG

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

NGƯỜI TRẢ NỢ KIẾP TRƯỚC - Truyện ngắn Nguyễn Bá Trình

Hai người yêu nhau từ thời còn học sinh. Khi còn học, người con trai bị động viên đi lính cho chế độ cũ. Mới ra chiến trường được vài tháng thì anh bị mất tích trong một trận ác chiến ở Miền tây Nam bộ. Người con gái khóc hết nước mắt. Nỗi đau khổ nào cũng qua đi, dù rằng nó qua bằng nhiều cách và cái giá con người ta phải chịu đựng để cho sự đau khổ qua đi cũng khác nhau. Vì thế nên người con gái cứ nghĩ mình đã phải chịu sự đau khổ nhiều nhất trong tất cả những người đau khổ trên mặt đất nầy khi cô nhận được tin người yêu mất tích. Năm năm sau cô lấy chồng. Thế rồi sau năm 1975  người yêu cũ của cô lù lù hiện về sau một thời gian dài bị quân Giải phóng bắt làm tù binh. Lúc đó cô gái năm xưa đã là một người đàn bà  có một  con trai lên bảy tuổi. Nghe tin anh về, chị đến  thăm anh và chỉ nói được một câu: Mừng cho anh được trở về. Trong  lòng người con trai năm xưa  không biết anh nghĩ gì khi gặp lại người yêu cũ nay đã có chồng con. Gặp lại chị anh chỉ nói được một câu: Mừng cho em được hạnh phúc. Ngoài ra hai người không nói với nhau thêm một lời nào. Ba năm sau anh cũng lấy vợ, chưa có con thì anh được tin nhà nước cho sĩ quan chế độ cũ được hưởng chính sách  diện HO, nghĩa là được sang định cư tại Mỹ. Anh bị trục trặc trong chuyến đi đầu  do giấy tờ chưa hợp lệ. Anh phải bán căn nhà và đám đất cha mẹ anh để lại để lo giấy tờ. Giá bán căn nhà gạch và mấy sào đất thổ ở quê chỉ giúp anh chạy được nửa chặng đường thì hết sạch. Anh tìm mượn anh em nhưng chẳng ai có. Tất nhiên ai cũng biết giúp đỡ anh trong trường hợp nầy là cách đầu tư có lãi lớn. Khi sang định cư được ở Mỹ rồi thì họ sẽ  trả số tiền đã vay mượn gấp trăm gấp ngàn lần. Vì ơn nghĩa những người đã giúp mình đổi đời, biết trả sao cho xứng.  Ở thành phố có dịch vụ nầy nhưng ở quê thì không có. Người em gái của anh cũng thuộc loại có tiền, một mặt muốn giúp anh mặt khác cô cũng tính  đến mối lợi sau khi người anh sang được bên Mỹ. Cô đem bàn chuyện nầy với chồng nhưng chồng cô gạt phăng: Đừng tham bắt chim giữa trời, liệu sang bên đó anh ấy có làm ra tiền để trả cho mình không. Nói với vợ vậy nhưng trong bụng người chồng lại nghĩ khác, liệu sang bên ấy ông anh vợ có còn nhớ để gởi về trả không. Lòng người ai mà biết được.