Ban Quản Trị
Thư từ bài vở xin gởi về:
Nguyễn Điền: nguyendienhl@gmail.com - Nguyễn Lê Hiếu: lehieunguyen91@gmail.com - Triều Nguyên: baolongspkt@gmail.com, luongdienhaison@gmail.com, ngkhacphuoc@gmail.com
Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013
DANH THƠM ĐẠI TƯỚNG
* HIẾN MINH
Để tưởng nhớ Đại tướng Võ Nguyên Giáp
Trăm lẻ ba, về với cõi tiên
Năm châu ái mộ trái tim thiền
Vì dân nhất tướng thành công dị
Thương nước muôn sinh gác bút nghiên
Xâm lược tứ phương tràn biển núi
Lòng dân một cõi quét toàn biên
Công thần giữ trọn đời công bộc
Tròn chữ danh thơm khinh lợi quyền.
Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013
Thứ Năm, 12 tháng 9, 2013
TÌNH QUÊ
Thân tặng TH.Lương Điền thuở ấy rời xa
Nữa đời sương gió gọi ta trở về
Sáu mươi năm về lại quê
Trầu xanh sẫm lá, cau khô sâm buồng
Một thời độ chín thơm hương
Cho ta gặp lại vấn vương một thời
Một thời lỡ để tuột rơi
Chỉ còn một nữa rối bời cho ai.
Lê Văn Thanh
ĐỂ LẠI
Để lại cho con một thời để nhớ
Một thời khoai sắn độn cơm
Một thời cơm tấm ổ rơm mẹ nằm
Một thời chung chiếc giường "TRE- lỀU- TRANH'' vách đất
Chở che ấm lòng
Không cao sang
Giàu nghĩa tình
Phúc đức thuở ấy
Để giành mai sau.
Lê Văn Thanh
Chú thích: TRE, LỀU, TRANH: Tên 3 anh em của tác giả
Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013
VỀ TRÊN Ô LÂU
* Tâm Vũ-Nguyễn Khắc Triết
Rồi có người về - đứng trên Ô Lâu
Tuổi trẻ qua mau – tóc đã bạc
màu
Mấy rặng bờ tre chừng xiêu
ngã
Đất trời Quảng Trị - quặn
lòng đau
Rồi có người về - đứng trên Ô
Lâu
Không công danh – tên tuổi
gởi phương nào
Khói thuốc buồn bay chiều gió
lộng
Dòng đời bao nỗi – khác chi
sông
Khoảnh khắc bao năm mờ cố lý
Nhân gian cảnh cũ – xé nao
lòng
Này xóm này cồn trơ cổ độ
Này ao này ruộng đã tang điền
Rồi một ngày về đứng trên Ô Lâu
Năm mươi năm – bao nước chảy
qua cầu
Thế sự bạc bàng bao huyễn
mộng
Trở về nam mác với Ô Lâu
Rồi một ngày về đứng trên Ô
Lâu
Ta là ai – soi mặt giữa giang
đầu
Chỉ có hồn sông vang bất tận
Cũng đành man mác với Ô Lâu.
Sài Gòn 1967-2008
TV-NKT
Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2013
GIẤC MƠ QUÊ
Anh sẽ đưa em về
Miền phù sa bát ngát
Trăng tròn như đĩa bạc
Lơ lững trên trời quê
Đàn ngân nga muôn điệu
Cò chao cánh trắng đồng
Chiều mưa mùa nước nỗi
Lúa ngàn xanh mênh mông
Anh sẽ đưa em về
Nơi có một dòng sông
Thuyền ai chiều xuôi ngược
Mây nước trôi bềnh bồng
Em sẽ theo anh về
Bên hàng tre rợp bóng
Trưa hè ru nhịp võng
Điệu hò nghe mòn trông
Đường xưa giờ quên lối
Cầu ao em qua vội
Gió thổi nón nghiêng vành
Lơ thơ làn tóc rối
Anh sẽ đưa em về
Qua bao ngày tháng đợi
Hương đồng thơm cỏ nội
Thoả lòng giấc mơ quê
TRẦN NGỘ
LỜI KHUYÊN - Xuân Diệu
Sống nên có xóm có giềng
Lỡ khi tắt lửa tối đèn có nhau
Hoặc khi sổ mũi đau đầu
Thiên tai, đạo tặc, nghèo giàu tương thân
Bà con xa, láng giềng gần
Câu ca dao ấy gieo vần từ lâu
Nơi ta cắt rốn chôn nhau
Mở mắt chống cửa thấy nhau hàng ngày
Tình thương như bát nước đầy
Đừng để chao chọng tình này ai
ơi !
Xuân Diệu
Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013
TÌNH TÔI - SÔNG THẠCH HÃN - Tâm Vũ-Nguyễn Khắc Triết
Tình tôi
Sông Thạch Hãn
Sài Gòn 1967- 2007
Thạch Hãn xuôi dòng giữa cố
hương
Chia bao nhiêu nước ở trên
nguồn
Ô Lâu- Vĩnh Phước về sông Hiếu
Con dẫu xa – lòng dạ vẫn
vương
Ô LÂU BẾN CŨ - Nguyễn Khắc Triết
Ô Lâu bến cũ
Ô Lâu bến cũ Thác Ma ơi!
Nuôi mộng hồn tôi của một
thời
Nước mát sông trong lờ lững
chảy
Để rồi canh cánh mãi không
thôi
QUẢNG TRỊ NGÀN ĐỜI VIẾT MÃI CŨNG KHÔNG XONG! - Nguyễn Khắc Triết
Quảng Trị ngàn đời viết mãi cũng không xong!
Đã từ lâu ta không về Quảng
Trị
Nhớ quê xưa canh cánh mãi bên
lòng
Nhớ núi đồi mây đẫm lạnh vào
đông
Nhớ rát nam nồm khi nắng hạ
Nhớ những lũy làng tre cong
vạt lá
Nhớ sông xưa (mấy) xóm vạn
kiếp chài nghèo
Nhớ mái đình miếu cổ khép
hoang liêu
Nhớ ruộng cạn cằn khô đồng lúa
vại
Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013
Nguyễn Bá Trình - BÀI THƠ VỀ MẸ
Bài thơ về Mẹ
Nguyễn Bá Trình
Trong những bài thơ tôi sáng tác, có lẽ bài Mẹ tôi là bài tôi vừa ý nhất. Thật ra ý tứ chẳng có gì sâu sắc, hình tượng cũng chẳng có gì độc đáo. Mẹ quê thì bao giờ cũng vậy. Khi nói về Mẹ quê thì không thể thiếu các hình tượng như: Vất vả ngược xuôi, bán mặt cho đất bán cật cho trời, quanh năm chân lấm tay bùn... Cũng ít có bà mẹ nào cả đời thuộc trọn một bài ca dao để hát ầu ơ ru con như trong sách vở thường ví von khi nói về mẹ. Tuổi thơ tôi lớn lên chưa từng được nghe mẹ hát bao giờ. Chưa bao giờ có được cảm giác ngập tràn hạnh phúc khi được mẹ dẫn đén trường trong ngày khai giảng năm học mới. Thế mà khi đọc đoạn văn nói về ngày tựu trường của nhà văn Thanh Tịnh tôi lại có cảm tưởng như chính tôi đã từng sống qua những giờ phút thiêng liêng đẹp đẽ ấy.Tuổi thơ tôi đọng lại những ký ức về mẹ thường chen lẫn hình ảnh ghê sợ của ông kẹ hay tên phù thủy độc ác nào đó. Đấy là những lúc tôi ngang bướng không nghe lời mẹ, hoặc níu kéo áo mẹ không cho mẹ đi làm. Đôi khi cả những lằn roi rát mông những lúc tôi phạm lầm lỗi. Do vậy mà khi viết về Mẹ, tôi vẫn viết một cách trung thực.Tôi không viết lời mẹ hát ru ầu ơ, tôi không viết “Mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi…” Tôi viết về những kỷ niệm có hình ảnh ông kẹ do mẹ tôi vẽ ra trong trí tưởng tượng của tôi với nỗi lo sợ. Tôi viết về nỗi mòn mỏi mong chờ mẹ trở về thật sơm mỗi khi người đi làm ăn xa. Cũng kỳ lạ, những hình ảnh ấy bây giờ nghĩ lại, nó như những chiếc đinh nhọn đâm vào trái tim tôi đau buốt để rồi mắc vào đấy hình ảnh thân thương của người Mẹ. Nhờ thế mà năm tháng dù đã qua đi cùng những biến đổi lớn lao của cuộc sống, hình ảnh Mẹ vẫn gắn chặt trong trái tim tôi.
Nguyễn Bá Trình
Trong những bài thơ tôi sáng tác, có lẽ bài Mẹ tôi là bài tôi vừa ý nhất. Thật ra ý tứ chẳng có gì sâu sắc, hình tượng cũng chẳng có gì độc đáo. Mẹ quê thì bao giờ cũng vậy. Khi nói về Mẹ quê thì không thể thiếu các hình tượng như: Vất vả ngược xuôi, bán mặt cho đất bán cật cho trời, quanh năm chân lấm tay bùn... Cũng ít có bà mẹ nào cả đời thuộc trọn một bài ca dao để hát ầu ơ ru con như trong sách vở thường ví von khi nói về mẹ. Tuổi thơ tôi lớn lên chưa từng được nghe mẹ hát bao giờ. Chưa bao giờ có được cảm giác ngập tràn hạnh phúc khi được mẹ dẫn đén trường trong ngày khai giảng năm học mới. Thế mà khi đọc đoạn văn nói về ngày tựu trường của nhà văn Thanh Tịnh tôi lại có cảm tưởng như chính tôi đã từng sống qua những giờ phút thiêng liêng đẹp đẽ ấy.Tuổi thơ tôi đọng lại những ký ức về mẹ thường chen lẫn hình ảnh ghê sợ của ông kẹ hay tên phù thủy độc ác nào đó. Đấy là những lúc tôi ngang bướng không nghe lời mẹ, hoặc níu kéo áo mẹ không cho mẹ đi làm. Đôi khi cả những lằn roi rát mông những lúc tôi phạm lầm lỗi. Do vậy mà khi viết về Mẹ, tôi vẫn viết một cách trung thực.Tôi không viết lời mẹ hát ru ầu ơ, tôi không viết “Mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi…” Tôi viết về những kỷ niệm có hình ảnh ông kẹ do mẹ tôi vẽ ra trong trí tưởng tượng của tôi với nỗi lo sợ. Tôi viết về nỗi mòn mỏi mong chờ mẹ trở về thật sơm mỗi khi người đi làm ăn xa. Cũng kỳ lạ, những hình ảnh ấy bây giờ nghĩ lại, nó như những chiếc đinh nhọn đâm vào trái tim tôi đau buốt để rồi mắc vào đấy hình ảnh thân thương của người Mẹ. Nhờ thế mà năm tháng dù đã qua đi cùng những biến đổi lớn lao của cuộc sống, hình ảnh Mẹ vẫn gắn chặt trong trái tim tôi.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)