TẾT
Lê Xuân Dương
Tết đến xuân về chẳng thiếu chi
Chuối non sắp chín vũ đen sì
Nhà tranh mới lợp vôi trời quét
Bàn ghế khang trang mọt lột bì
*
Ông bà về tết thăm con cháu
Chiếu trải sẵn giường cứ ngủ đi
Muốn ăn bánh xin mời sát bánh
Bánh này nguyên gốc bột củ mì
Muốn ăn cá có câu rớ, có lưới chì
Các cháu mới ăn bữa diếp no cứng đì
Các ngài cứ xơi cho thoải mái
Chớ nói thằng này quá khinh khi.
DÂN CU Í MÌ
Ngày xưa
Có anh bạn Miền Nam
bảo:
“Hắn là dân củ mì’
Nghe cũng thật kỳ
Bây giờ ta mới thấy
Thì ra lời nói ấy
Thật đúng
Không sai
Sáng củ mì
Trưa củ mì
Tối lại cũng củ mì
Từng đốt
Từng đốt
Nằm chì ì
No chết đi thôi
Anh bạn Miền Nam
ơi!
Tôi đã sống ba năm
ròng rã như thế
Củ mì là kế
Cơm gạo chỉ bù
Đôi chút mắm
Dưa
Thoảng qua một bữa
Hè về như lửa
Đông về như băng
Hết biết trối trăng
*
Nhớ năm xưa
Mỹ thua nguỵ đổ
Tôi lột đôi giày
Vứt chiếc ba lô
Khoác bộ đồ thường
Bỏ túi - bộ đô mi nô
Thế là
Tôi bước ra khỏi trại
Đi không ngó lại
Lo tìm về nhà
Thế là cười
Khà khà
khà
Khà khà
khà
Từ đây tôi bước chân vào
Một cuộc đời thật mới:
Bới !
Đào!
Xới!
Trồng mì
Ăn mì
No tức đì
Dân củ mì
Lại cười khì.....khì ...
Nhưng tôi biết
Khổ
tận cam lai
Sẽ có một ngày mai.
LÊ XUÂN DƯƠNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét